Hôm nay là sinh nhật thứ 23 của tôi, và thành thật mà nói tôi biết ơn rất nhiều.
Trong vài tháng qua, tôi đã hoàn thành được rất nhiều mục tiêu mà dường như chẳng thể mơ đến trước đây. Tôi trở thành người thứ 16 cán mốc 1000 mạng hạ gục ở LPL. Tôi đã giúp đội tuyển của mình không chỉ được thi đấu mà còn vô địch CKTG 2019. Và cuối cùng, điều đặc biệt nhất trong cuộc hành trình của tôi, tôi là người nước ngoài đầu tiên trở thành nội binh ở LPL.
Tôi biết 23 tuổi không phải là lớn đối với một số người, nhưng ở esport thì khác. Thời gian của bạn khi ở đỉnh cao thường rất ít, và mọi khoảnh khắc đều quý giá. Nếu ai đó từng nói với tôi từ ba năm trước cuộc sống của tôi sẽ như thế nào khi tôi 23 tuổi, tôi sẽ không bao giờ tin. Tất cả điều này dường như là không thể.
Thành thật mà nói, tôi không biết nhiều về esports khi tôi bắt đầu chơi Liên Minh Huyền Thoại.
Trở lại năm 2013, lúc tôi còn dành nhiều thời gian nhất có thể trong các tiệm cafe internet chật chội ở Seoul để chơi LoL với bạn bè. Chúng tôi chơi bởi vì nó khác biệt, chúng tôi chơi bởi vì nó bắt chúng tôi phải chơi theo đội. Và chúng tôi đã chơi với một lý do mà tôi vẫn chơi đến tận ngày hôm nay: Vì đây là điều thú vị nhất để làm trên thế giới.
Tôi luôn thích chơi game. Bố tôi làm việc trong một công ty viễn thông lớn ở Hàn Quốc, nên tôi luôn có máy tính và laptop công nghệ cao khắp nơi trong nhà.
Tôi tận dụng chúng rất tốt, chắc chắn rồi. Cả bố và mẹ của tôi đều phải làm việc rất nhiều, thế nên tôi chơi game khi họ không ở đó. Thành thật mà nói, chẳng có chế độ tập luyện nào để trở thành game thủ hơn một đứa trẻ có quá nhiều thời gian rảnh và không bị giám sát. Tôi chỉ đi học buổi sáng, trở về nhà trước 2 giờ chiều và chơi càng nhiều càng tốt.
Đó không đơn thuần chỉ là một sở thích. Trước khi tôi chơi LoL và chơi những trò chơi khác, tôi đã biết được hai điều: Tôi khá giỏi trong mọi trò chơi và tôi yêu thích mỗi giây phút được chơi game. Bố mẹ cũng biết điều này. Trong khi những người bạn khác đều ước mơ trở thành diễn viên hoặc ca sĩ thần tượng, thì tôi không như vậy. Tôi chỉ muốn chơi game. Nếu không nhờ sự ủng hộ của bố mẹ, tôi sẽ không thể có ngày hôm nay.
Điều khiến tôi đặc biệt yêu thích LMHT là đây là trò chơi đầu tiên tôi có thể chơi cùng với bạn bè. Và chúng tôi thật sự phải tự khám phá mọi thứ, chúng tôi đã học được từ mỗi trận đấu và tự phát triển lối chơi của mình. Nhưng ngoài ra, chúng tôi cũng có rất nhiều niềm vui. Và gần như ngay tức khắc, tôi nhận thấy rằng mình có tài năng trong trò chơi này. Trong tháng đầu tiên, tôi nhanh chóng trở thành một trong những người đứng đầu xếp hạng ở Hàn Quốc.
Ở thời điểm đó, tôi không chắc rằng đó có phải là thứ gì to tát hay không. Tôi không nghĩ có nhiều người cũng yêu thích trò chơi như tôi. Tôi không biết cho đến khi tôi stream lần đầu và phát hiện ra một điều khá kỳ lạ: Có nhiều người đang xem stream của tôi, rất nhiều người.
Không lâu sau đó, các đội tuyển lớn lần lượt tiếp cận tôi. LoL bắt đầu bùng nổ và rất nhiều đội tuyển được thành lập. Và không chỉ có các đội ở Hàn Quốc.
Có rất nhiều tuyển thủ chuyên nghiệp bóng đá hoặc bóng rổ đã tập luyện môn thể thao của họ từ nhỏ. Họ không chỉ phát triển kỹ năng của mình như những tuyển thủ, mà họ cũng tích lũy kinh nghiệm của mình khi ở trong đội. Để đến được đẳng cấp cao nhất thường không thể xảy ra trong một thời gian ngắn.
Nhưng ở trong esport, thời gian khi bạn bắt đầu phát huy tiềm năng của mình cho đến lúc bạn trở thành một tuyển thủ chuyên nghiệp về cơ bản là không có. Nó là một quá trình chuyển đổi mà không ai có thể chuẩn bị cho bạn. Esport không phải là một quán cafe internet với bạn bè. Đẳng cấp cao nhất là đích đến, nhưng không có bản đồ để dẫn đến đó, hoặc làm thế nào để ở lại đó.
Khi tôi có cơ hội chuyển đến Trung Quốc năm 2015 để thi đấu ở LPL, thật ra bố mẹ tôi đã khuyên tôi nên nắm lấy nó. Họ thấy tôi đam mê trò chơi này thế nào và muốn tôi được theo đuổi giấc mơ của mình, ngay cả khi điều đó có nghĩa là tôi phải chuyển đến sống ở một đất nước khác khi còn là một thiếu niên.
Vì vậy, tôi muốn gửi lời cảm ơn đến bố và mẹ. Hai người là lý do lớn nhất để con được đứng ở đây.
Tuy nhiên, tôi không nghĩ rằng tôi có bất cứ sai lầm nào khi chuyển đến Trung Quốc. Lúc đầu, tôi khá sợ hãi với mọi thứ.
Một phần, rõ ràng tôi còn trẻ và phải chuyển đến sống ở một đất nước khác. Từ ngày tôi đến Thượng Hải, việc gọi taxi thật sự là một thử thách lớn. Tôi luôn coi mình là một người hướng ngoại, nhưng không thể nói chuyện mà không có thông dịch viên khiến tôi e dè hơn khá nhiều. Lần đầu trong đời, tôi chui vào trong một cái vỏ.
Rồi sau đó tôi gặp một cô gái.
Thật ra là tôi đã gặp người con gái đó.
Tôi đến một quán cafe ở Thượng Hải, nơi mà nhiều người Hàn Quốc hay lui tới. Tôi thậm chí còn chẳng uống cafe, tôi chỉ ở đó với một đồng đội Hàn Quốc để xem nó trông như nào. Và tôi bắt gặp cô ấy.
Đội chúng tôi có một người thông dịch chủ yếu là để luyện tập và thi đấu, anh ấy luôn ở cạnh chúng tôi, nhưng hôm đó anh ấy không đi cùng. Tôi cũng chẳng quan tâm, tôi biết rằng mình phải nói chuyện với cô gái này, thế nên tôi đứng dậy, tiến đến chỗ cô ấy ngồi và… đứng đó ngắm nhìn cô ấy một lúc. Bạn biết đấy, trông như một người kỳ lạ. Cuối cùng tôi cũng tìm được những từ thích hợp để nói, tôi nhận ra cô ấy không thể nói tiếng Hàn nhiều, chỉ những từ đơn giản như ‘Xin Chào’ và ‘Cảm Ơn’.
Tuy vậy, vì vài lý do nào đó, cô ấy không đuổi tôi đi. Tên cô ấy là Li Youzi và cô ấy là một BLV esport người Trung với biệt danh là Umi, cô ấy cũng đã từng đi du lịch ở Hàn Quốc. Chúng tôi rút điện thoại ra và bắt đầu trò chuyện bằng ứng dụng dịch thuật. Khá nhanh sau đó, bất chấp rào cản ngôn ngữ, rõ ràng chúng tôi có nhiều điểm chung. Có một tia lửa bắt đầu nhen nhóm lên – và nó không bao giờ tắt.
Cảm ơn Chúa vì công nghệ.
Khi mối quan hệ của tôi với Umi bắt đầu và cuộc sống của tôi dần ổn định, thì vẫn còn nhiều khó khăn khác phải vượt qua với một người nước ngoài đang cố để chơi ở LPL. Tôi muốn nói rõ một điều với những game thủ tham vọng, đặc biệt là những người đến từ Hàn Quốc: Nếu bạn đến Trung Quốc vì tiền, thì đừng làm vậy. Nói nghiêm túc, nếu bạn chỉ vì tiền, thì đừng đến đây. Chẳng đáng chút nào. Tỉ lệ bạn thành công là cực kỳ thấp.
Khi tôi mới đến Trung Quốc, tôi là một trong số hơn một trăm game thủ và huấn luyện viên người Hàn Quốc đã chuyển đến nước này để thi đấu tại LPL. Bốn năm sau, rất nhiều người đã rời đi. Tôi nghĩ rằng có một vài lý do cho điều đó.
Thứ nhất, hơn bất cứ điều gì khác, LoL là một trò chơi cộng đồng. Vì vậy, nếu bạn chuyển đến một đất nước khác, bạn phải học văn hóa của họ. Nhiều người chơi đến đây đã thu mình lại và chỉ nói chuyện với những người Hàn Quốc khác khi thi đấu. Tôi đã rất cố gắng để học tiếng Trung từ sớm. Vì vậy, ngay cả khi tôi khó khăn khi lên thi đấu chuyên nghiệp, ít nhất tôi cũng có khả năng giao tiếp với các đồng đội của mình trong trò chơi, đó là một lợi thế rất lớn.
Lý do chính của tôi khi muốn thi đấu ở LPL là vì trong tất cả các giải đấu LoL trên thế giới, đó là giải đấu tôi thích xem nhất. Các chiến thuật rất độc đáo và mọi trận đấu đều là một cuộc chiến. Có rất nhiều tiềm năng để phát triển. Tôi biết rằng nếu tôi muốn thành một trong những người chơi giỏi nhất trên thế giới, tôi sẽ phải đến Trung Quốc.
Nhìn lại, tôi rất vui vì động lực của tôi chính là tình yêu với trò chơi này, vì nếu không thì tôi chẳng thể chịu quá một năm. Khi bạn là một tuyển thủ chuyên nghiệp, đây không phải là quán cafe internet nữa.
Bạn chính là thành quả cho nỗ lực của mình. Chính là như vậy. Bạn có thể nói chuyện, xây dựng chiến thuật và ghi nhớ tất cả những gì bạn muốn. Khi bạn thắng, bạn làm gì cũng đúng. Khi bạn thua, bạn làm gì cũng sai.
Cuối cùng, để thành công trong ngành này, bạn phải liên tục chống lại sự nghi ngờ của bản thân. Sự thật là rất khó để chơi LoL ở đẳng cấp cao. Ngay cả khi tất cả những gì bạn làm đều đúng, nếu bạn tập luyện liên tục, nếu bạn cố gắng trở thành một tuyển thủ chuyên nghiệp, thì vẫn có nguy cơ mọi thứ sẽ chẳng đến đâu.
Thành công đến với mọi người theo những cách khác nhau ở những thời điểm khác nhau, nhưng lý do lớn nhất mà tôi có thể tận hưởng năm nay là vì niềm tin. Tin vào đồng đội, tin vào đội tuyển, và chủ yếu – tin vào bản thân mình.
Đã có lúc tôi nghĩ rằng tôi chẳng bao giờ có thể đến được CKTG. Tôi muốn nó hơn bất cứ thứ gì nhưng ý nghĩ sẽ được thi đấu ở đó (kể cả dành chiến thắng ít nhất có thể) cũng là quá xa vời.
Bốn năm đầu tiên tôi sống ở Trung Quốc, có một truyền thống mà tôi ghét. Mỗi năm khi CKTG diễn ra, tôi sẽ ở trong căn hộ của mình, đặt đồ ăn và xem trận đấu trên mạng. Tôi ghét những bữa ăn đó. Tôi ghét phải xem những trận đấu đó. Tôi ghét vì tôi không ở đẳng cấp mình muốn, và tôi chẳng biết cách nào để đến đó.
Tôi không ngủ nhiều, tôi thực sự không có thời gian. Trong vài năm qua, tôi đã dành đến 15 giờ một ngày để tập luyện và cố gắng cải thiện mình. Tôi yêu Umi, nhưng tôi không thể giành nhiều thời gian cho cô ấy như tôi muốn. Khi mùa giải diễn ra, cuộc sống của tôi cơ bản chỉ là ăn, ngủ, tập luyện và thi đấu. Cho dù bạn có thích chơi game đến mức nào, để trở thành một tuyển thủ hàng đầu phải đòi hỏi một sự hy sinh to lớn.
Tôi đã làm vậy. Tôi dẹp những mối quan hệ cá nhân sang một bên. Tôi đã trao mọi khoảnh khắc trong sự nghiệp và thời gian rảnh rỗi của mình cho trò chơi này. Và đã có một khoảng thời gian dài dường như sự hy sinh của tôi không được đền đáp.
Sự nghiệp của tôi chạm đáy năm 2016.
Đội của tôi khi đó gặp vấn đề và tôi bị chuyển xuống chơi ở đội hai, tôi thậm chí còn chẳng được thi đấu. Việc không được chơi thật sự phá vỡ tinh thần của tôi. Tôi sẽ không biết tôi là ai nếu tôi không chơi LoL. Nó giống như một phần lớn trong tôi. Tôi vẫn cố để thích nghi, không chỉ với LPL, mà còn với đất nước và văn hóa mới. Tôi vẫn không thể giao tiếp theo cách tôi muốn, và với sự thất vọng chồng chất. Tôi đã sẵn sàng để giải nghệ.
Lý do duy nhất tôi không làm vậy là vì Umi.
Dù tôi có thi đấu thế nào, cô ấy vẫn luôn là fan hâm mộ lớn nhất của tôi. Cô ấy không bỏ lỡ bất cứ trận đấu nào của tôi, cô ấy ở đó và cổ vũ. Cô ấy có một phương châm luôn lặp đi lặp lại: “Sự khó khăn sẽ được đền đáp”. Cô ấy liên tục nói với tôi điều đó. Và cô ấy thật sự tin tưởng nó. Cô ấy bảo tôi chỉ cần cố gắng thêm một chút, và tôi sẽ tìm ra con đường của mình. Và đó là lý do tại sao tôi đã không giải nghệ. Đơn giản vậy thôi. Theo nhiều cách, cô ấy là lý do cho mọi điều tuyệt với trong cuộc sống của thôi.
Ngay cả khi đội của tôi phải xuống hạng và thi đấu ở LSPL, tôi vẫn kẹt ở đó. Trong vòng một năm, sau khi nghĩ sự nghiệp của mình đã chấm hết, tôi không chỉ giúp đội của mình thăng hạng lên lại LPL, mà tôi còn đạt danh hiệu MVP của giải đấu. Đó là khi tôi dần dần bước lên, và những người khác bắt đầu nhìn tôi theo cách tương tự Umi đã nhìn.
Nhưng ngay cả khi tôi bắt đầu có được thành công, thì thất bại vẫn kéo đến. Trước khi tôi ký hợp đồng với FPX cuối năm 2018, tôi thực sự đã xem xét đến việc giải nghệ một lần nữa vì những vấn đề với cổ và lưng. Ban đầu, tôi không quan tâm đến những cơn đau vì nghĩ rằng nó giống với mọi người. Các game thủ chuyên nghiệp thường dành quá nhiều giờ để ngồi và rất dễ để có cái cổ cứng. Rồi một ngày, cơn đau trở nên dữ dội.
Cuối cùng, tôi đến bệnh viện và chụp cắt lớp, khi đó một bác sĩ đã nói cho tôi vấn đề về cột sống của tôi nghiêm trọng đến mức nào. Nó khiến tôi hoảng sợ. Anh ấy nói nếu tôi nghỉ tập luyện, có thể tôi sẽ hồi phục được. Nhưng tôi biết rằng nếu dừng chơi trong một khoảng thời gian dài thì đồng nghĩa với việc sự nghiệp của tôi sẽ chấm dứt.
Cuối cùng, chính FPX đã ngăn tôi giải nghệ. Những gì họ mang đến không chỉ là một cơ hội tuyệt vời để trở thành thành viên của đội, mà còn được nhận vật lý trị liệu khi tôi tham gia. Họ đề nghị làm mọi thứ cần thiết để tôi có thể trở lại trò chơi. Nhưng không phải là do sự nhiệt tình của họ khiến tôi muốn tham gia FPX. Mà vì họ có một nhóm rất thích hợp để làm đồng đội của tôi. Một nhóm các chàng trai tuyệt vời.
Điều đầu tiên mà tôi nói khi gia nhập FPX đó là nếu cả đội chơi không tốt, tôi sẽ nhận lỗi. Đó là vai trò tôi thường nhận. Tôi đã nghe rất nhiều bình luận với đủ loại ý kiến trong suốt sự nghiệp vì phong cách chơi của mình. Tôi vui mừng vì có những “Người theo dõi” xuất hiện và nói tại sao tôi lại chơi theo cách của mình. Nhưng nói chung sự hiệu quả của tôi phản ánh bằng kết quả trên bảng điểm, đặc biệt là khi so với những người chơi đường giữa khác. Tôi luôn ‘OK’ với điều đó vì tôi xem vai trò của tôi khác họ. Tôi vui vì đồng đội của mình được hoạt động và chơi ở đẳng cấp cao nhất.
Ngay từ đầu, tôi chỉ nói để các đồng đội hiểu được phong cách và thật sự tin tưởng tôi. Tôi thậm chí còn nói trực tiếp với họ rằng nếu mọi người không tin tưởng tôi, thì tôi không cần ở đây nữa. Tất cả chúng tôi đều đến FPX với những cách khác nhau.
Tôi đã biết đến Lwx và Crisp từ năm 2017, khi chúng tôi cùng tập luyện chung chuẩn bị cho hành trình đến CKTG năm đó. Trải nghiệm đó là vô giá đối với sự phát triển của đội chúng tôi.
Tian thì còn rất trẻ nhưng trình độ của anh ấy thật sự không thể tin nổi. Tôi nhanh chóng biết rằng anh ấy là người đi rừng có thể giúp chúng tôi hạ gục bất cứ đội tuyển nào, không chỉ ở LPL mà trên toàn thế giới. Và GimGoon là một tuyển thủ giàu kinh nghiệm mà tôi biết rằng có thể tin tưởng ở mọi tình huống. Anh ấy đã ở FPX khoảng một năm trước khi tôi đến và cũng là một tuyển thủ Hàn Quốc chuyển sang LPL thi đấu. Chúng tôi ngay lập tức giành một sự tôn trọng nhất định cho nhau.
Khi tất cả chúng tôi đến với nhau, điều tôi thật sự thích ở đội của mình là dù chúng tôi chơi trò chơi theo cách riêng của mình, chúng tôi vẫn kết nối với nhau rất tự nhiên. Chúng tôi đã phát triển và cũng nhau tiến lên, vì thế nên khi đến CKTG, tất cả chúng tôi đều chơi tốt. Và dù có gặp phải bất kỳ trở ngại nào, chúng tôi vẫn tin tưởng rằng chúng tôi sẽ vượt qua.
Đối với tôi, chỉ cần đến được CKTG năm nay đã là một cảm giác rất tuyệt vời rồi. Chỉ riêng điều đó, sau khi gần như tôi đã giải nghệ trước đó, tôi vẫn cảm nhận rằng tôi đã lựa chọn đúng đắn khi tiếp tục sự nghiệp của mình.
Tôi không hề nói dối, chúng tôi không có sự khởi đầu như mong muốn. Phải mất một vài trận đấu để chúng tôi có thể thả lỏng tâm trí của mình. Nhưng một khi chúng tôi đã bình tĩnh lại và buộc các đội khác phải chơi theo cách của mình, chúng tôi không thể bị đánh bại.
Những ngày sau khi chiến thắng CKTG, giờ tôi cảm thấy thật mờ ảo. Một điều tôi nhớ nhất sau trận chung kết là trở về khách sạn của tôi. Tôi đặt điện thoại ở đó từ sáng sớm. Khi tôi nhìn vào nó, có rất rất nhiều tin nhắn. Hàng trăm, có thể là cả ngàn, mỗi giây trôi qua lại có thêm những tin nhắn đến. Mọi người từ khắp nơi trên thế giới, nhưng đặc biệt là từ Trung Quốc, họ chúc mừng tôi.
Nó đã tác động đến tôi một cách đặc biệt. Tôi đến Trung Quốc như một đứa trẻ xa lạ đang theo đuổi ước mơ của mình. Và bây giờ tôi đã tạo ra cuộc sống ở đây, với người phụ nữ tôi yêu, một đội tuyển với rất nhiều fan hâm mộ tuyệt vời.
Thật ra mà nói, mọi thứ đều hoàn hảo đến mức nỗi sợ duy nhất của tôi chính là sự tự mãn. Ngay cả sau khi vô địch thế giới, tôi đã nói với các đồng đội của mình đừng quá tự tin. Sau cùng, đây cũng chỉ là lần đầu tiên. Mục tiêu của chúng tôi không nên chỉ là dành được một thành tích lớn rồi sau đó giải nghệ.
Mục tiêu nên là vô địch thế giới hai lần, ba lần, bốn lần… và thực sự để lại dấu ấn của mình trong trò chơi, giúp truyền lại cảm hứng cho thế hệ trẻ. Nếu bạn đủ giỏi để có được danh hiệu vô địch CKTG một lần, thì đó là lúc tham vọng của bạn bắt đầu.
Tôi không biết được mình sẽ chơi trò chơi này bao lâu nữa, nhưng miễn là tôi còn thi đấu ở cấp độ này, tôi sẽ không dừng lại. Tôi sẽ không ngừng tập luyện. Tôi sẽ không dừng lại giấc mơ LoL của mình. Đơn giản vì nó quá thú vị.
Nhưng khi tôi không còn chơi nữa, tôi sẽ có thể mỉm cười khi biết rằng mình đã trao mọi thứ cho trò chơi này, và nó cũng trao cho tôi những thứ ngoài sức tưởng tượng của mình.
Umi, chúc mừng. Chúng ta là nhà vô địch!
Doinb – The Players’ Tribune
Theo dõi Liên Minh 360 hàng ngày để biết thêm nhiều thông tin bổ ích về LMHT cũng như tin tức về eSports trên khắp thế giới các bạn nhé!