Trong cuộc đời mỗi chúng ta, cần bao nhiêu “chiếc cúp” để được công nhận là số một trong một lĩnh vực nào đó. Riêng với thể thao điện tử, nhiều tuyển thủ có nỗ lực cả sự nghiệp nhưng cũng chẳng đạt được thành tựu gì đáng kể. Tuy nhiên, vẫn có một số ít ghi dấu ấn mạnh mẽ và khiến tất cả phải ghi nhớ về tài năng của họ; đó còn được gọi là những huyền thoại.
Còn chưa kể nếu bạn muốn làm kỷ lục gia, điều đó hẳn là không tưởng với những người còn đang ở độ tuổi 20. Thế nhưng, có hai con người đã cùng nhau tạo nên kỷ lục cặp đôi gắn bó với nhau dài nhất: SKT Bang và SKT Wolf. Vô số những danh hiệu, vô số những chiến công lập được… đây chắc chắn là bộ đôi sẽ bước vào ngôi đền huyền thoại của bộ môn này.
Trong một ngày mùa đông lạnh giá của Hàn Quốc, các phóng viên đã bắt gặp hai chàng trai này xuất hiện ở LOL Park, chỉ có đôi chút khác lạ khi cả Bang và Wolf đã không còn khoác lên mình bộ đồng phục của SKT hay đến đây bằng xe chung của cả đội. Cả hai bước đi chậm rãi, cố gắng lưu lại những ký ức tươi đẹp nhất ở nơi mà họ từng gọi là nhà.
Buổi phỏng vấn ngày hôm đó mang một không khí khá bất thường. Ai cũng biết họ sắp phải nói lời tạm biệt nhau và chia tay đội tuyển mà họ đã từng sát cánh bên nhau để cống hiến những gì tinh hoa nhất của đời tuyển thủ. Tuy nhiên, đó chưa phải kết thúc bởi cả hai đều vẫn tiếp tục những thử thách mới của mình. Nhân lúc họ còn bên nhau… ngay tại nơi này, hẳn sẽ thật tuyệt vời nếu chúng ta được lắng nghe những câu chuyện đằng sau sân khấu của cặp đôi được ví như sinh ra để dành cho nhau vậy.
Tôi đang băn khoăn xem khi nào mới được phỏng vấn riêng với cả hai bạn? Chúng ta từng gặp nhau trong buổi quay bài phỏng vấn chia tay của các bạn rồi. Thêm một lần nữa các bạn hãy giới thiệu về mình đi.
Wolf: Hi, tôi là thành viên của SKT T1…
Bang: Cậu vẫn quen miệng đấy à.
Wolf: À… Tôi là Lee ‘Wolf’ Jae-wan.
Bang: Chào các bạn, tôi là Bang, Bae Jun-sik.
Wolf: Thế thôi à… sao cứ thấy thiếu thiếu nhỉ.
Nhắc lại một chút về quá khứ nhé. Sau thời gian cùng được thử thách ở Najin Shield, không quá dài, nhưng điều gì đã xảy ra khi các bạn quay trở về với SKT T1 S?
Wolf: Có rất nhiều kỷ niệm vui khi đó. Với tôi, Bang giống như một… vị cứu tinh vậy. Khi vừa từ Najin trở về, tôi có nói với Bang rằng mình định tìm một bến đỗ mới. Cậu ấy thốt lên “Thôi đi bồ, đừng có chơi dại, qua SKT cùng tôi đi”. Tôi sẽ luôn biết ơn câu nói đó của cậu suốt cả cuộc đời.
Bang: Lúc đó cũng đang mùa chuyển nhượng mà. Sau khi rời Xenics, tôi đã rất muốn ứng tuyển vào vị trí xạ thủ của SKT T1. Thậm chí có rất nhiều đội tuyển khi đó nhưng SKT vẫn có một sức hút rất đặc biệt. Tôi vẫn còn nhớ hồi đó, bạn sẽ được quyền lựa chọn một hỗ trợ bất kỳ mà bạn thấy thích để đánh cùng. Không giống như ngày nay khi cả hai người chơi xạ thủ và hỗ trợ sẽ đều có những bài kiểm tra kỹ năng, ngày xưa, chỉ cần bạn đánh hợp nhau là mọi việc sẽ ổn thỏa.
Mặc dù sự cạnh tranh là rất lớn, nhưng tôi tin rằng cả tôi và Wolf khi đó đều xứng đáng hơn bất kỳ ai để được khoác áo SKT. Đó là lý do vì sao tôi bảo với cậu ấy rằng “Nếu cùng tớ đến SKT thì chúng mình sẽ đổi đời”. Thế là chúng tôi cùng nhau tới đây và cùng gia nhập “Team S” của SKT.
Wolf: Chúng tôi đã kết bạn từ trước khi đi lên chuyên nghiệp. Thực sự rất tuyệt vời khi cùng bạn thân của mình sát cánh ở đường dưới mà lại cùng trong màu áo SKT.
Bang: Lúc đó chúng tôi còn rất trẻ. Hình như là thuộc nhóm trẻ nhất ở trong đội lúc đó. Và vì cũng bằng tuổi, tôi tin rằng cả hai đã cùng nhau chia sẻ những đam mê và động viên nhau một cách dễ dàng hơn.
Trở lại SKT T1 S với rất nhiều áp lực cạnh tranh, hai bạn cảm thấy thế nào? Có kỷ niệm nào đáng nhớ không?
Bang: Tôi luôn nhắc đến nó mỗi lần lên stream. Không khí mỗi lần thi đấu và luyện tập dường như khác nhau hoàn toàn. Tỉ lệ áp lực là 90:10 vậy đó. Dù mỗi trận đấu đều căng thẳng nhưng ngoài ra, khoảng thời gian được luyện tập với nhau lại rất đáng nhớ.
Tôi nhớ rõ nhất đó là khi Team S và Team K gộp vào làm một, mọi người được nhận sự hướng dẫn của Kkoma. Trong thời gian đó, vị trí hỗ trợ chính đang được cân nhắc. Và để chúng tôi nỗ lực hết khả năng, HLV Kkoma không thôi nhắc nhở rằng anh sẽ đánh giá từng khía cạnh của chúng tôi trong trận đấu. Wolf thực sự khá căng thẳng (cười). Mãi tới khi trong một trận đấu thuộc Master Series, Wolf gánh đội một cách siêu đẳng với vị tướng Annie. Kkoma phải tới mà nói rằng: “cậu đã làm được” và thừa nhận Wolf kể từ lúc đó.
Wolf: Nhớ lại khi ấy, tôi thậm chí không nhận ra mình đã chơi theo cách nào. Tôi không biết mình phải làm gì để giúp cả đội thắng trận. Đó là khoảng thời gian mà chúng tôi khá bế tắc. Đến mức HLV Kkoma phải hỏi chúng tôi là: “Các cậu đang làm cái trò gì vậy hả?”. Đó cũng là lần đầu tiên tôi nhận phải một lời chỉ trích. Nhưng trong cái khó ló cái khôn, thời gian trôi qua và tôi cũng nhận thấy mình đang tiến bộ lên rõ rệt. Tôi bắt đầu tin tưởng vào những gì mà Kkoma chỉ bảo và chợt nhận ra “anh ấy nói vậy là đúng và chỉ vì muốn mình tốt lên”. Sau khi nhận thức được điều đó, tôi tiến bộ rõ rệt và trở nên thành thạo những vị tướng được yêu cầu như Alistar chẳng hạn. Cảm giác như tiến lên một đẳng cấp khác. Thậm chí, đến ngày hôm nay, khi các tuyển thủ mới đến đây và gặp khó khăn, câu cửa miệng của Kkoma vẫn là: “Đừng lo, Wolf cũng y như các cậu hồi mới đến đây”.
Bang: Khi bạn nhớ lại mọi thứ ở thời điểm này, rõ ràng LMHT đã có một bước tiến lớn khác xa hoàn toàn thời sơ khai. Những tài năng trẻ phải sớm học được điều này và phải biết đặt niềm tin vào người HLV đang hướng dẫn cho mình. Trò chơi này sẽ luôn thay đổi và bạn phải luôn sẵn sàng đón nhận mọi lời khuyên. Cho tới tận bây giờ, cả hai chúng tôi đều không thể quên lần đầu tiên được chính ban huấn luyện của mình dành cho những lời khen tặng.
Bang, bạn có hay hồi tưởng lại những ký ức khi bị khiển trách như Wolf làm không?
Bang: À có chứ, tôi bị mắng nhiều. Chủ yếu là khi ở Team S, và đôi lần khi gộp đội. Đó là thời điểm mà mọi thứ tôi biết về trò chơi vẫn còn quá đơn giản. Tôi chỉ hiểu rằng mình chơi tốt thì được tung hô còn chơi kém thì sẽ bị chỉ trích. Giờ tôi nhận ra những lần bị mắng như vậy, nó giống như một lần được học lại những gì mà bạn bỏ sót chứ không phải một sự trừng phạt cho việc bạn sai lầm. Mùa giải 2014 – 2015, đa số chúng tôi đều đang ở độ chín và mọi người hiếm khi phải nhận những “bài học” kiểu như vậy nữa.
Suốt quãng thời gian qua, nhiều người khẳng định mùa giải 2015 – 2016 thực sự là đỉnh cao của SKT. Từ kết quả cho tới lối chơi và nhiều điều khác nữa… Các bạn có thể gọi SKT T1 là một đội tuyển “đẳng cấp thế giới”. Vậy hẳn phải nhiều áp lực xen lẫn với sự tự hào lắm, các bạn thấy sao?
Bang: Về áp lực thì tôi không nhận thấy nó trong năm 2015…
Wolf: Với tôi thì năm 2016 có đôi chút…
Bang: Trong năm 2015, nhiều fan đều nghĩ rằng “các tuyển thủ hẳn sẽ thích màu giải này lắm”, lý do vì chúng tôi chơi tốt và có được kết quả khả quan. Tuy nhiên, giờ nghĩ lại, tôi sẽ không chọn giai đoạn này. Nó tương đối khó khăn. Chúng tôi có được nhiều thứ, nhưng cũng tập luyện không ít hơn những gì nhận được. Mọi bước đi, mọi đợt lính đều phải căng não ra mà tính toán. Nhưng cũng trong lúc đó, vì mọi người đều nỗ lực tối đa khả năng của mình, chúng tôi luôn biết mình sẽ giành chiến thắng. Trước trận chung kết tại CKTG, chúng tôi có đi ăn cùng HLV Kkoma. Chúng tôi kiểu như cầm chắc phần thắng vậy, tôi còn nói với mọi người rằng: “Chẳng có lý do gì để chúng ta có thể thất bại. Nếu điều đó xảy ra, có thể là vì chúa đã bỏ rơi chúng ta”.
Wolf: Như Bang nói rồi đấy, chúng tôi thậm chí còn khóc trong lúc luyện tập ở mùa giải 2015. Lý do là vì chúng tôi khao khát có được chiến thắng. Chúng tôi không có thời gian để bận tâm đến áp lực hay danh hiệu “đẳng cấp thế giới”. Chúng tôi chỉ quan tâm đến kết quả và mọi thứ đến như một điều tất nhiên.
Năm 2016, tôi biết cả đội vẫn sẽ giữ được phong độ. Guồng quay vẫn không khác gì với mùa giải trước đó. Nhưng khi phải nhận vài trận thua, tôi bắt đầu băn khoăn với chính mình “Tại sao lại thế? Có điều gì đã thay đổi ư? Chúng tôi vẫn chăm chỉ mà sao kết quả không được như trước?”… Và cũng như mùa giải 2015, chúng tôi vẫn khóc sau khi đã tập luyện hết sức mình.
Bang: Thay vì công nhận việc luyện tập là vất vả, nhiều người thường bỏ qua điều đó và chỉ trích nhưng fan hâm mộ sẽ luôn bảo vệ chúng tôi. Tôi nhớ khi đó, tâm trí mình đang thực sự bị quá tải tôi chỉ còn thấy đâu cũng là những bình luận tiêu cực. Tôi chưa từng trải qua điều tương tự trước đây và cảm giác như mình chưa sẵn sàng để đứng ở đỉnh cao vậy. Tôi không nói rằng mình không đủ sức đối phó với những comment ác ý nhưng sẽ không tránh khỏi cảm xúc ùa đến khi đọc được nó.
Nhiều người nghĩ sẽ rất khủng khiếp khi phải hứng chịu gạch đá nhắm vào SKT khi các bạn không có phong độ tốt. Các bạn đã giải quyết điều đó như thế nào?
Bang: Cá nhân tôi đã phải gặp gỡ bác sỹ tâm lý ở mùa giải 2016. Đó cũng là lúc tôi nhận ra mình không thể nào làm 1 con người hoàn hảo được. Fan hâm mộ là những người muốn được thấy những hình ảnh hoàn hảo nhưng tôi không thể, tôi nhận ra mình phải dần thay đổi quan điểm này của họ. Bạn không thể cấm người ta chỉ trích hay lăng mạ được. Trong thể thao thì càng không, hãy chấp nhận nó như một điều tất yếu.
Wolf: Tôi thì sẽ coi như những người chỉ trích mình chỉ là thiểu số. Nếu chúng tôi được khen 9 lần, bị chửi 1 lần cũng đâu có sao. Thực sự bạn khó lòng mà bỏ qua được những chỉ trích cứ đập vào mắt mình. Tôi phải tự nhủ rằng: “Họ nói thế vì họ yêu quý mình mà, đúng không?”.
Bang: Tôi thực sự không làm như Wolf được. Điều duy nhất tôi nghĩ đến chỉ là: “Thế quái nào mình lại ăn chửi?”
Wolf: Thực ra tôi được giúp ích rất nhiều từ những lá thư của người hâm mộ. Những kẻ ghét bạn chỉ comment được trên mạng thôi, còn những ai thực sự yêu mến bạn họ sẽ viết thư. Nếu ai đó căm thù bạn đến mức phải viết thư… điều đó làm tôi thấy hoảng đấy. Dù sao tôi vẫn luôn giữ tất cả thư từ fan hâm mộ. Đó chính là nguồn động lực lớn cho tôi.
Đi qua những ngày tháng vinh quang, SKT thực sự đã gặp nhiều khó khăn trong năm 2017 và 2018
Bang: Đúng là như vậy. Chúng tôi đánh mất phong độ và năm nào thì cũng có lúc như vậy. Sau mùa giải 2016, tôi bắt đầu cảm thấy quá tải với suy nghĩ: “Cứ sống thế này thì mình chết mất”. Thậm chí, có lúc tôi còn cảm tưởng mình chỉ như một cỗ máy vậy.
Đặc biệt trong trận chung kết Mùa Xuân 2017, tôi thấy đầu mình như nổ tung khi nghe đến lịch thi đấu MSI. Nó kéo dài từ khoảng 2 đến 4 tuần, rồi sau đó lại trở lại với LCK Mùa Hè… Tôi thực sự hoảng sợ “Không có một phút nghỉ ngơi? Điên mất, mình đâu phải một cái máy…” Tôi đã đề nghị về việc thay đổi thời gian tập luyện và mọi người đã lắng nghe về nó. Chúng tôi tập ít đi… Mà giờ nghĩ lại, liệu đó có phải là xấu không?
Wolf: Đó là tình huống bắt buộc thôi.
Bang: Hệ thống khiến chúng tôi quá tải. Mục tiêu của tôi đã không còn là chiến thắng nữa mà đơn giản là mong chờ những giờ nghỉ. Tôi đã tận dụng nó vào giữa giai đoạn MSI. Phong độ của tôi ngay lập tức xuống dốc và lúc đó tôi mới nhận ra điều này không ổn. Tôi ép bản thân phải tập trung lại nhưng vẫn không mấy hiệu quả. Tôi đã phải nhận rất nhiều chỉ trích và cũng luôn tự trách móc bản thân mình. Nhưng thành thật mà nói, nếu không buông lơi vào lúc đó, tôi cũng sẽ quá tải vào sau này và kết quả vẫn vậy. Tôi tin rằng dù mình có quyết định thế nào, kết quả như thời điểm hiện tại là không thể tránh khỏi.
Wolf: Thời gian 1-2 tháng có lẽ không là gì với khán giả. Tuy nhiên có được nó giống như một kho báu đối với chúng tôi. Trong quãng thời gian đó, những tuyển thủ khác đang nỗ lực không ngừng nên chúng tôi khó lòng có thể theo kịp lại với họ. Suy cho cùng đó là lý do mà chúng tôi đã không còn giữ được phong độ đỉnh cao như lúc trước. Đơn giản vì những người khác đang tiến lên còn chúng tôi lại dậm chân tại chỗ. Với tư cách tuyển thủ chuyên nghiệp, phương châm của tôi là “Không hối tiếc về những gì đã qua”. Tuy nhiên, đây lại chính là điều khiến cho tôi hối hận nhiều nhất.
Bang: Nếu trở lại thì chúng ta có nên thay đổi quyết định không nhỉ?
Wolf: Có khi vẫn chọn được xả hơi thôi nhỉ?
Bang: Chúng tôi thực sự không còn cách nào khác. Nếu bây giờ ai đó cho tôi tờ xổ số độc đắc và bảo tôi tập luyện như khoảng thời gian 3 năm về trước, tôi sẽ từ chối bất kể có là bao nhiêu tiền. Nó quá nặng nề. Nếu không tin tôi, bạn hãy nghĩ về khoảnh khắc khó khăn mà bạn từng trải qua, đến mức phải thốt lên “Thế quái nào mà mình sống sót qua được nó nhỉ?”, chính là cảm giác ấy.
Wolf: Chúng tôi không nghỉ ngơi chút nào đúng theo nghĩa đen… Thậm chí không có một khoảnh khắc nào để chúng tôi có thể chơi một cách vui vẻ cùng nhau.
Bang: Đó cũng là thời điểm mà chúng tôi gặp nhiều vấn đề. Để mọi người nhanh chóng cải thiện, ban huấn luyện yêu cầu chúng tôi phải tham gia càng nhiều giải đấu như Kespa Cup càng tốt. Tham dự cả MSI, CKTG rồi cả Kespa và các giải phụ khác… chúng tôi không nghỉ ngơi chút nào. Trong cả một năm trời, chúng tôi chỉ có đúng 3 hay 4 ngày được nghỉ… Đó là dịp lễ Chuseok (Lễ tạ ơn của Hàn Quốc).
Wolf: Chúng tôi nghỉ lễ Chuseok 3 ngày sau kỳ CKTG rồi sau đó lại đánh Kespa. Họ nói “Các bạn đã làm tốt tại CKTG rồi nên nghỉ chút đi” . Nhưng không, luôn kèm thêm một câu đó là “Mà thêm vài trận để tập luyện cũng không sao đâu nhỉ”… Mới nghe tới đó là tôi muốn xỉu rồi.
Bang: Có lẽ bất cứ đội tuyển nào cũng nghĩ tập luyện là một cơ hội tốt… nhưng nó cũng có thể dẫn tới sự quá tải. Nhiều người không nhận ra rằng lịch thi đấu dày đặc có thể phản tác dụng. Chúng tôi sợ hãi và dần đánh mất ý thức của một tuyển thủ chuyên nghiệp, nhưng tôi cam đoan điều đó sẽ không được phép xảy ra trong tương lai. Trở thành một người chơi chuyên nghiệp là một trọng trách nặng nề. Bạn không thể đòi hỏi được đối xử như một người bình thường được. Ý của tôi là nếu bạn chưa làm tốt, đó là vì bạn chưa nỗ lực đủ nhiều. Với người khác, họ có thể bỏ lại tất cả và tắt màn hình đi… trong khi bạn sẽ bị tất cả chỉ trích nếu không làm tốt như kỳ vọng. Tôi đoán rằng, đôi khi bản thân vẫn chưa làm tròn 2 chữ “chuyên nghiệp” của mình.
Còn tiếp …
Theo InvenGlobal
No comments:
Post a Comment