Tên tôi là Lee Sang-hyeok. Những người hâm mộ ở Mỹ gọi tôi là “Thánh”. Người hâm mộ tại Hàn Quốc thì biết đến tôi dưới cái tên “Quỷ Vương Bất Tử”. Thực ra tôi thích Thánh hơn, bởi vì nghe nó đẳng cấp hơn một chút.
Trong trò chơi, tôi chỉ đơn giản là Faker thôi. Tôi 20 tuổi, và là tuyển thủ Liên Minh Huyền Thoại xuất sắc nhất thế giới.
Bố mẹ mua cho tôi chiếc máy tính để bàn đầu tiên vào năm tôi 8 tuổi, nhưng trước đó tôi cũng đã bắt đầu chơi trò chơi giống như bao đứa trẻ khác rồi. Tôi chơi PlayStation và một vài trò khác ở hệ máy console, tôi cũng thổi vào chiếc băng điện tử để khiến nó chạy, và một vài kí ức thời còn bé là về việc tôi và đám bạn so tài với nhau trong trò Dragon Ball Z: Budokai.
Tôi không có hứng thú với việc thi đấu chuyên nghiệp khi còn trẻ. Việc phải chơi dưới ánh nhìn của hàng ngàn khán giả trong một hội trường kín, cùng hàng triệu lượt xem trực tuyến, chưa bao giờ xuất hiện trong đầu tôi. Đó là vào năm 2011, khi đang ở trường trung học, tôi đã khám phá ra trò Liên Minh Huyền Thoại. Tôi nghĩ bạn có thể nói rằng tôi bị nó cuốn hút quá nhanh. Từ nhỏ, tôi đã xem các giải đấu StarCraft chuyên nghiệp, nhưng tôi chưa bao giờ thực sự kính trọng bất kì tuyển thủ thể thao điện tử nào.
Nhưng trong những ngày đầu của các giải đấu Liên Minh Huyền Thoại chuyên nghiệp, tôi đã học theo “HooN”, cựu tuyển thủ đường giữa của EDG. Tôi đọc hướng dẫn của anh ấy về Ryze – một tướng mà cho đến giờ, tôi vẫn thỉnh thoảng mang ra dùng – và nó đã đưa tôi đến với con đường thi đấu chuyên nghiệp. Tôi ngày càng trở nên giỏi hơn cho đến khi đạt đến cấp độ 30, và tham gia vào những trận đấu với các tài năng hàng đầu tại Hàn Quốc. Tôi vẫn chỉ là một gã tay mơ, nhưng tôi đã thắng, và cuối cùng, tôi đã giành được vị trí số 1 trên bảng xếp hạng đơn của máy chủ.
Tôi đã không hỏi ý kiến bố mẹ trước khi đặt bút kí hợp đồng với SK Telecom vào năm 2013. Tôi chưa bao giờ nói chuyện với họ về việc muốn trở thành một tuyển thủ chuyên nghiệp. Thay vào đó, tôi chỉ nói những câu mang tính ngụ ý, về việc liệu có ổn không nếu tôi thực sự nghiêm túc muốn làm một việc gì đó. Bố mẹ tôi không tỏ thái độ muốn ngăn cản hay ủng hộ, nhưng họ cho tôi quyền tự do quyết định việc theo đuổi giấc mơ của mình. Thể thao điện tử có thể là một môi trường rất không ổn định, nên tôi hiểu được sự quan tâm của họ. Nhưng tôi nghĩ cho đến giờ, mọi thứ vẫn khá tốt đẹp đấy chứ.
Tôi sẽ thừa nhận điều đó.
Sau khi ROX Tigers thắng áp đảo trận thứ 3 của vòng bán kết giải đấu CKTG 2016 thứ 7 vừa qua, dẫn trước chúng tôi với tỉ số 2-1, đã có lúc tôi nghĩ rằng chúng tôi có thể thua tại vòng đấu này.
Tôi cố gắng không biểu hiện cảm xúc của mình trong trận đấu. Tôi cũng nói những người đồng đội hãy làm như vậy. Chúng tôi giữ bình tĩnh, làm chủ bản thân mình và cố gắng hết mức có thể để không làm những điều bộp chộp. Tôi cố gắng nhớ lại những tình cảnh tương tự như thế này mà chúng tôi từng trải qua trước đây. Vào năm 2013, chúng tôi đã bị dẫn 0-2 trước KT Rolster Bullets trong trận chung kết OGN Mùa hè, dù sau đó đã lội ngược dòng và chiến thắng liên tục cả 3 ván tiếp theo, giành lấy chức vô địch. Ở LMHT, chỉ cần một vài tình huống tỏa sáng là có thể thoát khỏi lo lắng. Vì thế, khi ROX dễ dàng đánh bại chúng tôi tại trận thứ 3, tôi đã có chút nghi ngờ, nhưng tôi cũng biết chúng tôi có thể lật ngược tình thế nếu giữ được sự tập trung.
Có một vài giải đấu nhỏ hơn trong năm, nhưng CKTG mới là giải đấu mà chúng tôi tập trung tất cả mọi thứ cho nó. Một chiếc cúp vô địch và hàng triệu đôla tiền thưởng. Không có bất kì giải đấu nào có phần thưởng hay danh vọng nhiều hơn thế trong bộ môn thể thao điện tử này. Đội chúng tôi đã giành chức vô địch hai lần. Một lần vào năm 2013, và một lần vào 2015. Nếu năm nay chúng tôi chiến thắng, đó sẽ lần thứ 3 giành được chức vô địch trong 4 năm tôi thi đấu với tư cách là một tuyển thủ chuyên nghiệp.
Bạn không biết bao giờ sự nghiệp của mình sẽ chấm dứt, vì thế việc chiến thắng càng nhiều càng tốt là vô cùng quan trọng. Tôi đã nhìn thấy rất nhiều tài năng leo được tới đỉnh cao rồi nhanh chóng lụi tàn. Tất cả mọi người đều nhắm tới vị trí của bạn. Khi chúng tôi bắt đầu thua ROX, tôi để ý thấy đám đông chúc mừng Smeb và Peanut. Họ là những tuyển thủ xuất sắc, xứng đáng được thừa nhận, và sẽ là dối lòng nếu tôi nói điều đó không khiến tôi khỏi bực mình. Điều này nghe khá kiêu ngạo, nhưng tôi tin rằng mình cũng rất giỏi. Nếu tôi thất bại trước những người mà tôi biết không cùng đẳng cấp với mình, tôi sẽ cảm thấy tức giận. Trong hai trận đấu cuối cùng của vòng đấu vừa rồi, bạn đã được thấy tôi thi đấu khi đang tức giận rồi đấy.
Chúng tôi nhanh chóng trở lại cuộc chơi với một màn trình diễn huy hoàng tại ván thứ tư. Ngay tại thời điểm tôi bẫy được Kuro để Bengi gank từ phía sau, tôi biết chúng tôi sẽ chiến thắng. Tôi đã chơi với Bengi từ ngày tôi gia nhập SKT, và đó là một trong những trận đấu xuất sắc nhất trong sự nghiệp của anh ấy. Ván đấu đã kết thúc khi chúng tôi tiêu diệt Baron và quét sạch đối phương ở đường trên. Tâm trạng của chúng tôi đã thoải mái hơn rất nhiều trước khi trận thứ 5 bắt đầu. Chúng tôi bàn lại chiến thuật và tôi ăn một thanh socola. Một giờ sau đó, chúng tôi ăn mừng lần thứ ba tham dự trận chung kết.
Thật vui khi nhìn lại và suy nghĩ về thời điểm chỉ một vài tháng ngắn ngủi sau khi kí hợp đồng với SKT, tôi đã tham gia vào giải CKTG đầu tiên của mình tại STAPLES Center ở L.A. Nâng cao chiếc cúp trước sự chứng kiến của tất cả người hâm mộ sẽ luôn là những khoảnh khắc tuyệt vời trong sự nghiệp của tôi. Đó là lần đầu tiên tôi nhận ra rằng, những con người ở bên ngoài Hàn Quốc cũng đã biết tôi là ai. Khi tôi ngồi lại trước màn hình máy tính của mình, tôi đã xúc động bởi sự nồng nhiệt của những người hâm mộ nước ngoài – họ đã muốn được hò reo và chúc mừng như thế nào. Một trong những ví dụ mà tôi rất thích là trong giải đấu All-Star 2014 tại Paris, toàn bộ hội trường đã hát “Chúc mừng sinh nhật” cho tôi. Lần đầu tiên thi đấu Liên Minh Huyền Thoại, tôi đã hơi bị ngợp trước sự ồn ào từ khán giả, nhưng giờ thì tôi thấy rất vui. Đó là thứ làm cho ngành công nghiệp này trở nên tuyệt vời. Nếu bạn muốn trở thành một tuyển thủ chuyên nghiệp, bạn sẽ phải có đủ khả năng đối mặt với một môi trường khắc nghiệt. Tôi đã không còn là tôi của một vài năm trước. Hiện tại, tôi thuộc về nơi này, dưới ánh đèn sân khấu.
Khi sự nghiệp Liên Minh Huyền Thoại của tôi bắt đầu cất cánh, tôi tưởng tượng về việc trở nên nổi tiếng sẽ ra sao. Ngày hôm nay, tôi đã có rất nhiều kinh nghiệm khi bị bao vây nơi chỗ đông người, tôi không thể nói rằng mình hoàn toàn thừa nhận sự nổi tiếng. Nhưng mỗi khi chụp ảnh với người hâm mộ hay được xin chữ kí, tôi nhớ ra rằng việc tử tế quan trọng đến nhường nào. Đó là thứ gì đó tôi sẽ tiếp tục mang theo cho đến mãi sau này, kể cả trong hay ngoài lĩnh vực thể thao điện tử.
Liệu điều đó có nghĩa rằng sau này, tôi vẫn muốn gắn bó Liên Minh Huyền Thoại? Tôi không biết. Có rất nhiều thứ tôi muốn làm. Tôi vẫn thường nghĩ về thời điểm sự nghiệp thể thao điện tử của mình chấm dứt, tôi sẽ ra trường và nghiên cứu khoa học. Tôi vẫn luôn thấy vật lí và hóa học rất hấp dẫn, nhưng giờ tôi lại thấy thích thú với ngành thần kinh học.
Hai mươi năm nữa, tôi chắc chắn rằng thể thao điện tử sẽ phát triển tới mức mà chúng ta không thể tưởng tượng nổi, với nhiều tuyển thủ hơn, nhiều khán giả hơn, và thậm chí là nhiều sân khấu lớn hơn trên toàn thế giới. Ai biết được, có thể một đội tuyển Bắc Mỹ nào đó cuối cùng cũng sẽ giành được chức vô địch thế giới? Tôi không biết lúc đó mình sẽ như thế nào – có thể vẫn thi đấu Liên Minh Huyền Thoại, hay đang làm một điều gì đó hoàn toàn khác biệt. Các đồng đội và tôi đều là những người bình thường. Tôi thích Taylor Swift, và vài lần trong những ngày nghỉ, chúng tôi chơi Warcraft III (Xin được nói thêm, tôi là người chơi Warcraft giỏi nhất trong đội, và trên thế giới). Thực tế, điều tôi quan tâm duy nhất là những người nhìn lại khoảng thời gian tôi đang tỏa sáng với sự yêu mến. Nếu thế hệ tương lai muốn lớn lên và trở thành người như Faker, vậy thì tôi sẽ cố gắng hết sức mình để làm một tấm gương sáng.
Cuối tuần này, chúng tôi sẽ trở lại STAPLES Center để thi đấu với Samsung Galaxy trong trận chung kết. Như mọi lần, chúng tôi hi vọng rằng mình sẽ giành chiến thắng.
Với tôi, khoảng thời gian ở SKT là một hành trình tuyệt vời, và tôi biết ơn những ngày tháng đó. Đầu năm nay, tôi cảm thấy bản thân mình như kém đi. Có vẻ như kĩ năng của tôi đang đi xuống và cả thế giới đang bám sát phía sau mình. Tôi thường nghĩ về điều gì đã làm mình trở nên tuyệt vời tại Liên Minh Huyền Thoại, và phong cách thi đấu của tôi, bằng sự tính toán và trực giác, là thứ để miêu tả rõ ràng nhất. Tôi luôn học hỏi thêm những điều mới. Tôi có thể dự đoán được nhiều thứ trước khi xảy ra, và nó đã giúp tôi đi trước một bước so với người khác.
Đã có lúc tôi cảm thấy trực giác của mình vụt tắt, và tôi không biết khi nào nó có thể hồi phục lại. Nhưng giờ đây, tôi cảm thấy rằng mình có thể thi đấu mãi mãi. Từ đầu năm, tôi đã sợ cái ngày mình rơi xuống từ đỉnh cao, và có lẽ mọi người đã đúng khi nói rằng, những tuyển thủ khác sẽ lu mờ tôi.
Còn lâu nhé.
No comments:
Post a Comment