Đây đã là lần thứ 14 Magga phải đứng trước ngưỡng cửa địa ngục. Một lần nữa, cô lại “cắn vào quả táo độc” dành cho mình. Và tương tự như 13 lần trước đó, sự thối rữa của quả táo chính là nguyên nhân dẫn Magga đến với cái chết. Cứ như thế, nữ diễn viên của chúng ta dần gục xuống trước sự chứng kiến của người xem, trong khi cố thét lên những lời sau cuối.
“Ôi, cuộc sống còn có có thể kỳ diệu đến đâu nữa? Giây phút này thực sự đã quá muộn màng rồi! Giờ ta chẳng thể nào có thể thức dậy và ngắm nhìn tấn huy hoàng mà cuộc sống đem lại.”
Một làn sương khói chợt ùa về phía Magga, và Kindred xuất hiện mờ ảo phía trước sân khấu. Như thường lệ, hắn vẫn được thủ vai bởi duy nhất 1 người. Chiếc mặt nạ 2 mặt bọc kín lấy phần đầu của nam diễn viên. Anh từng bước lại gần Magga. Chiếc mặt nạ trắng tượng trưng cho Cừu chằm chằm nhìn về phía cô.
“Nào nào! Có phải ta vừa nghe thấy ai đó kêu gọi những mũi tên sắc nhọn của mình hay không nhỉ? Lại đây với ta nào cô bé! Hãy để hơi ấm trái tim ngươi hòa vào sự băng giá của lãng quên.”
Giống với 13 lần trước, Magga ngay lập tức khước từ. Tiếng gào thét trong hoảng sợ của cô dường như lấn át mọi cung bậc cảm xúc khác. Đúng lúc đó, chiếc mặt nạ Cừu bỗng dưng xoay 360 độ, để lộ ra chiếc mặt nạ còn lại – đại diện cho Sói.
“Chúng ta cũng chẳng thể nào ngăn chặn được kết cục của ngươi đâu” – Sói cằn nhằn.
“Tôi hiểu điều đó, nhưng tôi vẫn là 1 thiếu nữ còn quá trẻ để có thể chết. Xin các ngài hãy rủ lòng thương!”
Mọi khán giả đều chết mê chết mệt trước cái kết mở của vở kịch mà Orphellum Mechanicals đem lại. Có vẻ như chính những hiểm họa trong cuộc sống thường ngày mà họ phải đối diện như chiến tranh, chết chóc đã khiến cho những vở kịch đậm chất rùng rợn này trở nên thu hút hơn bao giờ hết.
Denji – người đảm nhiệm vai diễn Cừu và Sói, từ từ cúi người về phía Magga, vụng về kẹp chiếc răng nanh bằng gỗ của vào đúng vị trí. Trong khi đó, Magga để lộ phần cổ của mình ra cho bạn diễn. Ngay lúc con Sói cắm những chiếc răng của mình vào, cô nhanh chóng giật đạo cụ được khâu bên trong áo của mình. Những tẩm lụa đỏ như máu nhờ đó cứ tuôn ra xối xả trước sự chứng kiến của người xem. Vậy là họ đã có được thứ mà mình mong muốn.
Thuở trước, khi mà đoàn kịch còn phải dựa dẫm hầu hết vào công ty Needlebrook, họ chẳng có bất cứ điểm nổi bật nào cả. Thay vào đó, hình ảnh của họ hiện lên như 1 bầu trời đêm bị che kín bởi mây mù.
Needlebrook luôn mang đến một lượng khán giả trung thành. Đó là Illusian – người sở hữu công ty và đã kinh doanh chức vị trong nhà hát. Hắn loạng choạng bước đi, cầm trên tay chai rượu Parr được người những người dân địa phương gửi tặng.
Màn đêm buông xuống cũng là lúc mà Tria và Denji bắt đầu buông lời trách móc người viết kịch bản của mình. Họ cho rằng diễn biến như thế là quá đơn giản và dễ đoán trước. Bắt đầu bằng tấn bi kịch dành cho nàng thiếu nữ, rồi cái chết tìm đến cô, cuối cùng là cô khuất phục trước thần chết. Thế nhưng Illusian lại cho rằng sự phức tạp chỉ phá hỏng hình tượng của cái chết.
Magga, người trẻ nhất trong đoàn kịch, cũng có cùng quan điểm với Tria và Denji. Nhưng cô chọn cho mình sự im lặng. Bởi chừng nào cô còn giữ được vai diễn, thì lúc đó chẳng có gì phải lo cả. Thật may mắn cho Magga khi gần đây, Mechanicals vừa mới mất đi một số diễn viên bởi tính cố chấp của Illusian trong việc kiểm soát nhân sự. Chính vì thế những người cũ luôn phải chịu những áp lực nặng nề khi có sự xuất hiện của những gương mặt mới. Và thế là đoàn kịch ký hợp đồng với Magga, miễn là cô chấp nhận vào vai người chết trong những vở kịch sau này. Cô rất cảm kích về điều đó.
Trong khi đó, Illusian có vẻ như vẫn còn hậm hực bởi những lời nói của Tria và Denji khi hắn bày tỏ quan điểm của mình về Parr, về đoàn kịch. Hắn trải chiếc giường gấp của mình ra bên cạnh những toa xe của cả đoàn. Sau đó hắn ném phần còn lại ra bãi cỏ phía xa.
“Những kẻ không hiểu luật chơi thì nên ngủ trong rừng – nơi chúng hy vọng có thể chấn chỉnh lại thái độ của mình” – Illusian phì nước bọt.
Phần còn lại của đoàn kịch thì tụ tập quanh đống lửa và họ bắt đầu kể cho nhau những câu chuyện mà mình biết. Trong khi đó Denji và Tria đã chìm sâu vào giấc ngủ tự khi nào. Nằm gọn gàng trong vòng tay nhau, bên tai họ vẫn còn văng vẳng tiếng thì thầm về những cái tên mà họ định dành cho đứa con sắp chào đời của mình. Họ dành phần lớn thời gian để nói cho nhau nghe về 1 ngày nào đó, khi đoàn kịch dừng chân tại thị trấn Jandelle, đó sẽ là 1 nơi lý tưởng để họ nuôi nấng con cái mình.
Về phần Magga, cô tiến gần hơn với ngọn lửa khiến cho nó cứ bùng cháy và nổ lách tách trong không khí. Điều đó vô tình khiến cho không gian yên tĩnh này trở bỗng chốc trở nên ồn ào chỉ bởi những động tác di chuyển của cô.
Thế nhưng, cô chẳng thể nào ngủ được. Thay vào đó, Magga cứ chằn trọc suốt đêm. Cô không thể ngừng suy nghĩ về khuôn mặt của những khán giả phía dưới sân khấu khi họ chứng kiến cái chết của nữ nhân vật trong vở kịch. Một thiếu nữ non nớt mắc kẹt với cái chết chỉ bởi chính sự ngây thơ, trong sáng của mình. Đó chính là điều mà Illusian muốn hướng tới trong vở kịch, thế nhưng đám đông dường như rất phấn khích khi chứng kiến điều này.
Bỗng nhiên, Magga bỏ lại chiếc giường gấp của mình và chạy thẳng vào trong rừng. Có lẽ là để phần nào đó nguôi ngoai những suy nghĩ trong tâm trí mình.
Trong bóng tối bao trùm, Magga băng qua những ngọn cỏ và những bãi đá. Mặc dù cô không tài nào đọc được những ghi chú khắc trên các phiến đá, nhưng những ngón tay cô vẫn đủ tỉnh táo đề cảm nhận được sự thân thuộc này, đó chính là chiếc mặt nạ đôi của Kindred. Nơi đây chính là vùng đất chết, 1 nghĩa trang cổ đã được xây dựng từ rất lâu rồi.
Bỗng nhiên có thứ gì đó khiến cho cô ớn lạnh phía sau gáy và buộc phải ngước lên nhìn. Cô không hề đơn độc tại nơi đây! Ngay lập tức Magga nhận ra sinh vật trước mặt mình, bởi lẽ đó chính là vai diễn mà cô đã rất cố gắng luyện tập hằng đêm. Nhưng Denji đáng thương chẳng bao dạy cho cô cách đối mặt với nỗi sợ cả. Phía trước cô bây giờ chính là Cừu và 1 nửa còn lại của nó – Sói.
“Ta nghe thấy tiếng một quả tim đang đập!” Sói nói, đôi mắt đen láy của nó bỗng dưng lóe lên trong bóng tối. “Liệu ta có được có nó không?”
“Rất có thể” – Cừu trả lời “Tôi cảm nhận được nỗi sợ hãi đó. Nào, hãy cho chúng ta biết tên, hỡi sinh vật xinh đẹp kia!”
“Ta…Ta muốn biết tên các người trước” – vừa nói, Magga vừa lui những bước chậm rãi về phía sau. Thế nhưng, mọi suy nghĩ về việc chạy trốn của cô bỗng dưng biến mất khi Magga phát hiện ra Sói đã nhanh chóng có mặt ở phía sau lưng từ lúc nào không biết.
“Bọn ta có rất nhiều tên” – Sói thì thầm vào tai cô.
“Ở miền Tây, ta là Ina còn đó là Ani” – Cừu tiếp lời “Miền Đông họ gọi ta là Farya còn ngài ấy là Wolyo. Nhưng cái tên Kindred thì mọi nơi đều biết tới. Ta luôn là Cừu trong khi ngài ấy là Sói, và ngược lại.”
Sói đứng thẳng dậy và đưa bắt đầu đánh hơi trong không khí.
“Cô ta đang chơi một trò chơi thật là nhàm chán” – Sói than thở “Hay là chúng ta hãy chơi một trò khác thú vị hơn đi. Đuổi bắt và cắn xé.”
“Thưa ngài Sói, cô ấy sẽ không thể chơi cùng chúng ta được đâu.” – Cừu nói “Cô ấy đang hoảng sợ và dường như đã quên mất cả chính cái tên của mình rồi kìa. Nó lẩn trốn đâu đó dưới đôi môi kia, còn không dám chui ra nữa kia mà. Nhưng đừng lo, hỡi cô bé ạ, ta đã tìm ra tên của cô rồi. Chúng ta biết cô như cô biết chúng ta vậy, Magga.”
“Xin…xin các ngài” – Magga lắp bắp “Đêm nay thật chẳng phù hợp để…”
Chiếc lưỡi đỏ hồng của Sói liếm quanh rìa mép, và có vẻ như nó sẽ không bỏ lỡ cơ hội này của mình.
“Màn đêm luôn luôn là thời điểm phù hợp cho những cuộc săn mồi.” – Sói vừa cười vừa nói.
“Thật ra thì ngày nào chẳng vậy.” – Cừu tiếp lời “Chỉ cần chút ánh sáng là đã có thể tạo ra 1 cú bắn hoàn hảo.”
“Nhưng hôm nay ánh trăng đi đâu mất rồi.” – Magga khóc và bắt đầu vận dụng những thủ thuật diễn xuất mà Illusian đã từng dạy cho cô “Những đám mây đen kịt kia đã che đi sự xuất hiện của mặt trăng rồi. Cả tôi và các ngài đều nào có thấy nó đâu. Thiếu đi ánh trăng, thì điều cuối cùng tôi thấy sẽ là gì cơ chứ?”
“Chúng ta vẫn thấy đó thôi,” – Cừu trả lời, và nhè nhẹ nắm chặt cây cung huyền thoại của mình “Nó vẫn luôn hiện diện nơi đây.”
“Nhưng bầu trời hôm nay thậm chí còn chẳng có sao!” – Magga thử lại 1 lần nữa trong tuyệt vọng, nhưng lần này nhỏ và dè dặt hơn “Vắng đi sự lấp lánh của những vì tinh tú kia phải chăng là sự thiếu thốn vô bờ đối với một người được diện kiến Cừu và ngài Sói đây sao?”
“Cái-thứ-Magga-gì-đó này lại chơi một trò chơi mới rồi,” – Sói gầm gừ “Và nó có tên là Trò Kéo Dài Thời Gian.”
Sói ngừng di chuyển và nghiêng cái đầu của mình. Hắn sải bước tới chỗ của Magga và nói: “Hay là chúng ta chuyển sang chơi trò đuổi bắt Cái-thứ-Magga-gì-đó và xé xác nó ra? có được không?” Sói vừa nói vừa nghiến những chiếc răng nanh nhọn hoắt của mình vào nhau.
“Vậy thử hỏi cô ấy xem.” – Cừu trả lời “Magga! Ngươi sẽ chọn bị đuổi bắt bởi Sói hay chạy trốn khỏi những mũi tên của ta?”
Lúc này Magga bắt đầu run rẩy. Cô đưa ánh mắt của mình thật nhanh để thu liễm vạn vật xung quanh. Thành thực mà nói thì nơi đây cũng chẳng tệ chút nào để trở thành nơi chấm dứt cuộc đời. Cỏ bạt ngàn, cây xanh tốt, hơn thế nữa còn sở hữu 1 lối vào cổ xưa và 1 bầu không gian tĩnh mịch.
“Tôi sẽ chọn những mũi tên của Cừu.” – Cô trả lời trong khi đang đưa mắt nhìn lên những cành cây “Tôi có thể tượng tưởng ra mình đang leo lên những ngọn cây cao nhất, giống như ngày tôi còn là một đứa trẻ. Nhưng chỉ duy có lần này, tôi sẽ không có cơ hội để dừng lại. Đó có phải là những gì các người mong muốn?”
“Không” – Cừu đáp “Mặc dù suy nghĩ ấy cũng thú vị đó. Nhưng không việc gì phải sợ cả, hỡi cô thiếu nữ kia. Chúng ta chỉ trêu đùa chút thôi mà. Đêm nay chính cô đã đến với chúng ta, chứ chúng ta nào có đến đây vì cô.”
“Vậy là ta không được đuổi bắt cái-thứ-magga-gì-đó này rồi”- Sói thất vọng thì thào “Nhưng vẫn có những thứ thú vị ở xung quanh đây. Chúng có vẻ phù hợp với việc đuổi bắt và cắn xé hơn. Nhanh chân lên nào, Cừu! Ta đói lắm rồi!”
“Lần này, có vẻ như chúng ta đã bị tài diễn xuất của cô thuyết phục rồi, và bọn ta sẽ còn xem nó cho đến ngày ba chúng ta gặp lại nhau.”
Sói bước qua Magga và biến mất vào trong khu rừng. Con quái vật đã lẩn vào đâu đó trong màn đêm mịt mù, băng qua những mảnh rừng cỏ cao chót vót. Magga cố nhíu mày nhìn về phía trước. Cả Cừu cũng đã đi rồi.
Không bỏ lỡ cơ hội của mình, cô nhanh chóng tìm lối thoát trở về với an toàn.
Khi Magga tìm được lối về nơi đoàn kịch nghỉ lại, cô chợt nhận ra rằng mọi thứ giờ chỉ còn là đống hoang tàn. Cỗ xe lưu diễn mà cô coi là mái nhà thứ hai giờ đây chỉ lưu lại những mảnh vỡ nát. Dụng cụ diễn xuất cũng không ngoại lệ, chúng nằm vạ vật, tả tơi xung quanh mảnh đất nơi mọi người nằm ngủ.
Cô nhận ra Denji giờ đây chỉ là cái xác không hồn. Anh đã chết trong nỗ lực cứu lấy Tria nhưng bất thành. Nhìn vào những gì còn lưu lại tại nơi đây, có thể khẳng định rằng cái chết của họ chóng vánh đến mức nào. Họ bị lôi, kéo thẳng vào nhau. Nhưng những ngón tay vẫn còn kịp đan vào nhau cho đến khi trút hơi thở cuối cùng.
Magga nhận ra rằng Illusian đã cố gắng chống cự lại hai kẻ côn đồ trước khi bị chúng thiêu cháy cùng với chai rượu Parr trong tay.
Thứ duy nhất còn nguyên vẹn tại hiện trường chính là chiếc mặt nạ hai mặt Cừu và Sói mà Denji vẫn thường dùng. Magga nhặt nó lên và nắm chặt trong lòng bàn tay. Cô đặt chiếc mặt nạ phía Cừu ngay trước mắt mình và bỗng nhiên nghe thấy giọng nói của Sói từ đâu vọng đến.
“Đuổi bắt cái-thứ-Magga-gì đó.”
Cô thiếu nữ bỗng quay đầu chạy thật nhanh khỏi đống hoang tàn của Needlebrook, và không hề ngoảnh lại dù chỉ 1 lần.
Sân khấu Hoàng Kim luôn là nơi thu hút mọi ánh nhìn của vô vàn người xem. Họ chờ đợi sự phấn khích đến từ những màn diễn kinh điển ẩn đằng sau tấm màn. Ngay cả đức vua và hoàng hậu cùng những cận thần cũng có mặt để chờ đợi khoảnh khắc nghệ thuật bừng sáng. Tất cả mọi người đều mong đợi khoảnh khắc tấm màn sân khấu được kéo lên, để lộ ra sự xuất hiện của những nhân vật mà mình hằng mong chờ.
Magga ngồi một mình trong sự tĩnh mịch bên trong phòng thay đồ. Khi soi mình trước gương, cô nhận ra rằng đám đông bên ngoài đã dần trở nên yên lặng. Giờ đây sự khát khao bùng cháy của tuổi trẻ đã biến mất trong đôi mắt cô, để lại chỉ còn là những vết thương tinh thần hằn sâu trên mái tóc.
“Thưa cô” – người trợ lý sân khấu lại gần và nói “Cô vẫn chưa hóa trang sao?”
“Chưa đâu cậu bé ạ” – Magga đáp “Ta sẽ không hóa trang cho đến phút cuối cùng.”
“Nhưng đã sắp đến lúc vở kịch diễn ra rồi.” – người trợ lý sân khấu trẻ tuổi nói, trên tay vẫn cầm hai mảnh ghép cuối cùng dành cho bộ hóa trang của Magma – chiếc mặt nạ Cừu và Sói, thứ đã cùng trở về với cô sau thảm kịch của Orphellum Mechanicals.
“Cầu cho màn trình diễn của cô sẽ diễn ra tốt đẹp!” – người trợ lý nói.
Magga lặng thinh. Cô đeo chiếc mặt nạ lên trên gương mặt của mình để chuẩn bị bước ra sân khấu. Một cơn ớn lạnh chợt chạy dọc xương sống. Nhưng như thường lệ, cô chào đón sự xuất hiện của nó.
Magga ngay lập tức truyền cảm hứng cho người xem bằng cái cách cô bước ra ánh đèn giống như những bước chân nhu hòa của Cừu vậy. Sau đó cô lại đưa người xem đến với cảm giác sợ hãi tột cùng bằng sự hoang dã của Sói. Chính cô, người đã từng trải nghiệm nỗi hoảng sợ khi đối mặt với cái chết cận kề, là người thích hợp nhất để đóng vai diễn này. Cứ như thế cô chiếm trọn mọi sự chú ý của người xem cho đến khi họ phải bật dậy dành cho cô những tràng pháo tay bất tận.
Điều đó là sự thật. Hết thảy người xem đều ưa thích ngắm nhìn hoạt cảnh nơi cái chết diễn ra. Và họ yêu mến cái cách mà Magga truyền tải cái chết đó hơn bất cứ ai khác.
Thậm chí cả đức vua và hoàng hậu cũng vô cùng tán thưởng màn trình diễn của cô.
Nhưng, Magga nào đâu có cảm nhận được những tràng pháo tay ca tụng mình. Cô thậm chí còn chẳng có cảm giác đôi chân mình đang đứng trên sân khấu, cũng không hề hay biết đôi bàn tay của bạn diễn đã nắm chặt tay mình tự khi nào. Tất cả những gì đọng trong tâm trí cô là một cơn đau – như bị khoét sâu bởi một vật gì đó sắc nhọn ngay chính giữa ngực của mình vậy.
Khi Magga đưa cái nhìn xuống phía dưới khán đài, mọi khuôn mặt cô nhìn thấy đều không mang hình người. Đó đều là Cừu hoặc Sói!
No comments:
Post a Comment