Suýt nữa Taliyah đã quên mất mình nhớ cái nóng thiêu đốt của Shurima đến thế nào – hàng trăm con người chen lấn, chửi thề, kỳ kèo mặc cả hoặc tán gẫu hăng say và liến thoắng đến nỗi dân ngoài cứ tưởng họ đang cãi nhau.
Trong suốt cuộc hành trình, Taliyah chưa từng thấy nơi nào ồn ào náo nhiệt như quê nhà. Ionia thật kỳ diệu, dải đất băng giá Freljord cũng tráng lệ theo một cách riêng, nhưng mặt trời Shurima bỏng cháy đã khiến chúng bốc hơi khỏi ký ức cô ngay khi đặt chân lên cầu cảng bằng đá ở Bel’zhun.
Ionia thật kỳ diệu, dải đất băng giá Freljord cũng tráng lệ theo một cách riêng…
Mối liên hệ với thềm đá của vùng đất này trỗi dậy trong Taliyah như món trà cay Babajan hay pha vậy. Miệng cô mở rộng thành một nụ cười thật lớn khi leo lên bậc thang dẫn tới bến tàu, dù có phải đi qua dưới cánh cổng đá đen Noxtoraa cũng không làm cô xuống tinh thần được.
Taliyah không nán lại Bel’zhun lâu. Đoàn chiến hạm Noxus trong bến khiến cô quá lo lắng, nó gợi lại những kỷ niệm xấu. Cô chỉ dừng chân và mua đồ tiếp tế và nghe ngóng tin đồn mới nhất mà các đoàn lữ hành mang đến từ sâu trong sa mạc. Đa số đều mâu thuẫn và khó tin; binh sĩ cát, bão sét giữa trời quang, sông chảy ở những nơi chưa ai từng thấy giọt nước nào.
Mong muốn tìm kiếm vài gương mặt thân quen, Taliyah theo chân đoàn xe vũ trang đầy đủ của lái buôn lụa Nerimazeth rời Bel’zhun đến Kenethet. Cô cố gắng chịu đựng cả một quãng đường tồi tệ tới tận rìa thành phố nơi bờ bắc Sai này trước khi tự đi bộ. Trưởng đoàn – một phụ nữ gầy gò với đôi mắt đen nhánh có tên Shamara – đã khuyên cô không nên tiếp tục tiến xuống phía nam, nhưng Taliyah bảo gia đình cô cần cô, và bà không cảnh báo gì thêm nữa.
Đá sẽ mang cô đi, từng đợt sóng uốn lượn đưa cô về phương nam…
Từ Kenethet, cô đi theo vòng cung của thứ từng được gọi là Mẹ Của Sự Sống, dòng sông vĩ đại bắt nguồn từ kinh đô đế chế Shurima cổ. Cô tiết kiệm được thời gian hơn khi chỉ có một mình. Đá sẽ mang cô đi, từng đợt sóng uốn lượn đưa cô về phương nam, thẳng hướng Vekaura, một thành phố nghe đồn đã bị cát bụi của Sai chôn vùi phân nửa.
Shamara đã bỏ qua chỗ đó. Chẳng có bộ tộc nào lại dựng trại trên tàn tích một thành phố bỏ hoang cả, một nơi chỉ có đám lữ hành mệt mỏi và dân du mục lai vãng. Nhưng, thậm chí còn cách đó một dặm, Taliyah thấy bà đã nhầm; Vekaura đã tái sinh.
Giá mà cô không gặp người phụ nữ đang hấp hối ấy.
SHURIMA | CHƯƠNG II |
No comments:
Post a Comment