Ngoại vi thành phố tràn ngập âm thanh và sắc màu. Không khí cay nồng thổi qua con phố uốn cong căng đầy vải bạt, tiếng trả giá vang lên khắp nơi hòa lẫn với mùi của gia vị và thịt nướng. Taliyah chen lấn qua đám đông, bỏ qua những lời chào mời phóng đại và những câu cầu khẩn rủ lòng thương bầy con đang chết đói của đám thương nhân. Một bàn tay túm lấy áo cô, tìm cách kéo vào sạp hàng chất đầy giỏ đựng chuột sa mạc, nhưng cô giật ra được.
Phải có đến vài trăm người tụ tập trên con đường dẫn đến bức tường đổ nát của thành phố. Khói tỏa ra như sương từ tẩu thuốc của mấy cụ già đang ngồi bên thềm cửa. Cô thấy dấu hiệu của bộ tộc Barbae, Zagayah, Yesheje, và cả tá bộ tộc khác cô không biết. Những bộ tộc từng là kẻ thù không đội trời chung khi cô rời Shurima, giờ lại đang kề vai đi bên nhau như anh em chiến hữu.
“Quá nhiều thứ đã thay đổi,” cô nhủ thầm.
Sau khi kiếm đủ những gì mình muốn, cô phải quay lại căn nhà hoang ở sườn đông thành phố. Nấn ná lâu hơn là không cần thiết, nhưng cô đã hứa sẽ đảm bảo an toàn cho người phụ nữ đang bị thương kia, và mẹ cô luôn dạy là không bao giờ được thất hứa. Đấng Sáng Tạo sẽ không dõi theo những kẻ như vậy.
Cái túi vải thô trên vai cô chứa đầy thức ăn: thịt khô, yến mạch, bánh mỳ và phô-mai, cùng hai bao da nước nữa. Nhiều hơn là cô cần, nhưng có phải chỉ cho mình cô đâu? Số vàng giấu trong lần vải lót áo choàng đã gần cạn, song cô biết mình còn cách đích đến không xa. Cô không có cách nào biết chắc, dù càng bước đi, cảm giác lại gần vòng tay ấm áp của mẹ cha càng rõ rệt. Đến lúc đó thì vàng chẳng quan trọng gì nữa, chỉ cần ở trong lều cùng họ là quá đủ rồi.
Đắm chìm trong tương lai êm ấm ấy, Taliyah đâm sầm vào một người đàn ông to lớn. Ông ta đứng bất động, còn cô bị hất văng ra và ngã ngồi xuống đất.
Cứ như một ngọn núi, không di dịch một tấc nào. Người trên phố có vẻ còn rõ điều đó hơn cô. Họ lách sang hai bên ông như nước suối chảy vòng qua tảng đá. Từ đầu đến chân, ông trùm một bộ áo choàng rách nát chẳng che chắn được gì nhiều cho thân hình cao lớn. Tay ông nắm chặt cây gậy dài quấn vải, phần đầu phình to. Hình như ông ta cần nó bởi cô thấy đôi chân gập theo những góc độ thật kỳ quặc.
“Xin lỗi,” cô ngước lên nói, “cháu không nhìn thấy ông.”
Ông cúi xuống, giấu khuôn mặt sau lớp mũ trùm đầu, và không trả lời. Ông chìa tay ra, những ngón tay cũng quấn băng như nạn nhân bị dịch bệnh. Taliyah chần chừ một lát, rồi nắm lấy bàn tay hào hiệp đó.
Ông nhẹ nhàng đỡ cô dậy. Taliyah thoáng thấy ánh vàng bên dưới lớp vải bám đầy bụi đường trước khi ông rút tay về dưới áo khoác.
“Cảm ơn ông,” Taliyah nói.
“Để ý chứ, cô bé,” giọng ông trầm và vang, như thể phát ra từ một cái giếng u buồn không đáy từ sâu bên trong vậy. “Shurima hiện đang là chốn đầy nguy hiểm đấy.”
CHƯƠNG I | CHƯƠNG III |
No comments:
Post a Comment