Tuesday, September 27, 2016

[Truyện Ngắn] Thế Giới Đón Chờ

“Mười lăm phút nữa”. Một giọng nói kì quái vang lên từ phía sau. Tôi nhận ra giọng nói đó, nhưng tôi chẳng thể nhớ nổi nó thuộc về ai. Giờ tôi chỉ nghĩ về những gì ở phía trước tôi – phía trước tất cả chúng tôi.

Tôi muốn nôn mửa.

msi-2016-skt-t1

Huấn luyện viên và tổ phân tích của chúng tôi đứng ở giữa phòng, đưa ra những chỉ đạo cuối cùng cho trận đấu sắp sửa diễn ra. “Anh ta sẽ chọn –” phân tích viên trưởng nói, vậy nhưng, ở thời điểm này, tất cả những gì tôi nghĩ đến là việc trái tim tôi chực xổ tung lồng ngực qua mỗi giây đếm ngược đến thời điểm thi đấu.

Lần đầu chơi điện tử, tôi không bao giờ nghĩ mình có thể đứng đây. Tôi có thể cảm thấy những rung động từ phía đám đông đang hò hét phía cuối hành lang. Đối với tôi, chơi điện tử là một lối thoát – một cách trì hoãn thực tại ảm đạm. Đó là một trong những thời khắc hiếm hoi trong cuộc đời tôi thực sự cảm thấy mình đang sống, một phiên bản mở rộng của tôi. Nó giúp tôi cảm thấy mình có một mục đích cao cả hơn, ít nhất là trong vài giờ ngắn ngủi đó.

worlds-2014-caster-jun

Một bình luận viên đang hét vang: “Chào mừng đến với trận Chung Kết giải đấu CKTG Liên Minh Huyền Thoại!” Đám đông hò reo đáp lại, và những giai điệu nhịp nhàng từ những nhạc cụ bằng nhựa tạo nên một bầu không khí sôi động cho buổi tối. Tôi nhìn sang bên phải và thấy đồng đội của tôi đang ngả người trên ghế, nhìn vào những ngọn đèn chiếu sáng căn phòng, bình thường dành cho những cầu thủ bóng rổ. Đằng sau tôi, huấn luyện viên đang đặt tay lên vai một người đồng đội khác, một lần nữa cam đoan với cậu ấy rằng chúng tôi đã làm tất cả mọi thứ có thể để giành chiến thắng chung cuộc.

worlds_ticket_venue_bgc_0

Tất cả mọi thứ bắt đầu một tháng trước ở San Francisco – vòng bảng giải đấu Chung Kết Thế Giới. Chúng tôi sống sót qua màn đánh cược đầu tiên bằng cách vượt qua bảng đấu 4 đội được bốc thăm ngẫu nhiên. Sau đó chúng tôi nhanh chóng tới “Thành phố lộng gió” Chicago, và mặc dù thất bại trong trận đấu đầu tiên ở tứ kết, chúng tôi vẫn có thể xoay sở được để đi đến thắng lợi.

worlds_ticket_venue_chicago_0

Cuối cùng, tôi bước qua con sảnh thiêng liêng của Madison Square Garden, nơi trận bán kết được tổ chức. Một lần nữa, chúng tôi lại đi tiếp một cách khó nhọc, và kí ức về việc đội ngũ huấn luyện ùa lên sàn đấu ăn mừng là một kỉ niệm tôi sẽ không bao giờ quên.

worlds_ticket_venue_msg_0

Tối nay là trận đấu cuối cùng. Hàng triệu đô la đang ở trong tầm tay. Người hâm mộ chúc tôi may mắn qua tất cả mọi phương tiện truyền thông. Gia đình tôi theo dõi trong phòng dành riêng cho phóng viên. Họ được bao quanh bởi một biển người, những người đã mua được tấm vé dành cho sự kiện này. Ở quê nhà, hàng triệu người chứng kiến tôi thi đấu từ phía bên kia địa cầu, không bỏ sót giây phút nào của buổi phát sóng.

Này, đến giờ rồi.” Giọng nói kì quái kia vang lên lần thứ 2, gõ 3 lần lên cửa trước khi biến mất. Đồng đội của tôi đứng lên khỏi ghế và bước về phía tiền sảnh của STAPLES Center.

worlds_ticket_venue_staple_0

Bình tĩnh nào,” huấn luyện viên nói, hích vai tôi một cách vui vẻ để làm dịu bầu không khí. Tôi vươn vai, thả lỏng chân tay từ tư thế ngồi căng thẳng trước đó để máu có thể tiếp tục lưu thông. “Nó chỉ là trò chơi điện tử thôi.” Huấn luyện viên cầm tay và kéo tôi lên khỏi ghế – chốn bình yên của tôi, cười lớn khi anh đẩy tôi ra phía ngoài nơi mọi người đều đã xếp thành hàng, sẵn sàng bước lên sân chính.

worlds-2015-skt-t1

Tôi đã nhầm: nó không bắt đầu một tháng trước. Nó không bắt đầu một năm trước, khi chúng tôi chơi trận đầu tiên của mùa giải. Nó không bắt đầu khi tôi quyết định thi đấu chuyên nghiệp. Trước cả những bản hợp đồng, những người hâm mộ và những giờ phút luyện tập vô tận. Nó bắt đầu từ chính bản thân trò chơi.

LMHT còn lâu mới là một trò chơi hoàn hảo. Đôi khi nó dở tệ. Đôi khi những người tạo ra trò chơi thất bại trong việc làm nó bớt tệ hại. Tuy nhiên, khi tôi bắt đầu đi về phía cuối đường hầm, khi người hâm mộ cố nhoài qua rào chắn chỉ để nhìn thoáng qua chúng tôi, tôi chỉ có thể nghĩ về những đêm tôi chơi cùng những người bạn.

msi-2016-clg

Cái đêm mà bạn tôi cá rằng tôi không thể chơi 4 tiếng mà không gọi ai đó là thằng n.. trong game. (Tôi đã thua.)

Cái đêm chúng tôi thức tới tận 6 giờ sáng nói về những thứ tôi mà tôi chẳng nhớ nổi khi tiếp tục chơi vào đêm hôm sau.

Cái đêm cô ấy nói với tôi, thực ra trông tôi cũng khá ngầu khi tôi chơi.

Cái đêm máy chủ offline trong nhiều giờ, và chúng tôi ngồi đó, nói chuyện qua Skype hàng giờ liền về mọi thứ và bất cứ thứ gì để đốt thời gian trước khi chúng tôi được cứu rỗi bởi thứ đã mang chúng tôi lại với nhau.

lcs-na-summer-2016-c9

Đầu gối trái của tôi đang run rẩy. Tôi chẳng nghe thấy tiếng người dẫn chương trình hò hét khi chúng tôi bước lên sàn thi đấu. Một cơn lốc màu sắc nhảy múa quanh tôi theo nhịp vỗ tay của cổ động viên phía sau khi chúng tôi đi tới sân chính. Tôi ngoảnh đi trước ánh đèn nhấp nháy, lần đầu nhìn chăm chăm hướng lên trên để thấy quang cảnh xung quanh tôi: người hâm mộ đủ mọi lứa tuổi, màu sắc và phông nền dưới chân họ. Tôi thoáng thấy một cổ động viên cầm một tấm biển với tên đội tuyển của tôi, in đậm màu đen. Đằng sau anh ta, hai cô gái dễ thương, trên đầu đội mũ Teemo, đang cầm hai tấm biển giống hệt nhau, trên đó có lời cầu hôn hai người đồng đội của tôi. Tôi thấy một người đàn ông ăn mặc giống Riven gào thét tên tôi, cứ như thể cuộc đời anh ấy phụ thuộc vào nó.

lcs-na-summer-2016-hauntzer

Tôi gõ nhẹ ngón tay lên người để bình tĩnh lại. Tôi rời mắt khỏi đám đông, hướng về phía sân khấu đang khép lại, và đứng dưới đó là đối thủ chúng tôi đã chờ sẵn. Tôi bắt gặp ánh mắt của người đối đầu với mình, anh ta nở một nụ cười trấn an, đầu gối cũng run rẩy rõ rệt trước cơn lũ của tiếng ồn ào và ánh sáng.

Huấn luyện viên đi phía sau tôi khi chúng tôi bước lên phía sàn đấu và hỏi Cậu ổn chứ?”

Những tháng ngày luyện tập không ngừng nghỉ. Những đêm dài đấu xếp hạng để chắc chắn không ai có thể vượt qua tôi. Cô gái không nghĩ rằng việc mọi thời khắc của tôi đều dành cho trò chơi mà cô ấy nghĩ tôi chơi thật xuất sắc là một điều thú vị.

faker

Rồi những tiếng hò hét chỉ còn văng vẳng bên tai. Những người đứng trước giờ chỉ là bốn bức tường đen. Đứng cạnh tôi là những con người duy nhất biết được những gì tôi phải trải qua để tới được đây – những sự hi sinh để đạt được mục đích của mình. Đám đông lên đến cao trào để bắt đầu trận chung kết – một bình luận viên nắm chặt tay, giơ lên trời để ra dấu bắt đầu trận chung kết – và đầu gối tôi ngừng run rẩy. Những ngón tay trước đó không ngừng run lên của tôi giờ đã bình tĩnh lại, yên vị trong túi quần.

“Vâng,” tôi nói với huấn luyện viên, quay lưng về phía đám đông để bước về phía chiếc ghế đã được định sẵn dành cho tôi trên sân đấu. Tôi hít thở một hơi đầu tiên.

.

.

.

.

.

“Chỉ là một trò chơi điện tử thôi mà, phải không?”

Phải không?

worlds-2015-pre-show

Theo Tyler “FionnOnFire” Erzberger

No comments:

Post a Comment